"Có đôi lần, ta lỡ rước lòng thích một người dù mới chỉ thứ 1 gặp gỡ, rồi phân chia xa, mà lại, vẫn cảm thấy chút gì đó vấn vương..."
***
Những ngày vào cuối tháng một, tôi cùng bằng hữu các bạn gồm thời điểm kẹ thăm tỉnh thành đại dương TP. Đà Nẵng. TPhường. Đà Nẵng đón nhận công ty chúng tôi bằng một trận rét mướt thấu domain authority thấu giết mổ. Nhiệt độ bên cạnh ttách xuống còn có 11, 12 độ. Đã thân quen cùng với tiết trời xung quanh năm rét ấm của TP. Sài Gòn, buộc phải tôi bị sochồng nhiệt độ nặng, bạn cứng đờ ra cùng run cầm cố cập, thuộc cấp cơ cứng. Chúng tôi gấp rút dịch rời vào hotel.
Bạn đang xem: Chuyện thật chưa đặt tên
Sau Khi sắp xếp phần lớn đồ vật đâu vào đấy, đám bạn tôi rủ nhau ra ngoài, còn tôi thì chịu đựng ko nổi, cứ quấn bản thân vào chnạp năng lượng giữ lại ấm. Giờ nhưng bước thoát ra khỏi chnạp năng lượng là 1 cực hình. Thế rồi bọn nó kéo nhau đi không còn. Một bản thân nghỉ ngơi phòng, chăn nóng, nệm êm, tôi ngủ thà hiếp đi thời gian làm sao lừng khừng, có lẽ cũng bởi vì vượt căng thẳng sau chuyến hành trình kéo dãn dài đề xuất cơ thể tôi rất cần phải ở.
Tôi ngủ lập tức 2 giờ, tỉnh dậy nhưng lũ nó vẫn không về. Hiện giờ vẫn cảm thấy tương đối hơn, tôi ngồi dậy, mở cửa ban công định bước ra ngoài xem test, gió rất cao, tạt rất mạnh vào làm cho tôi đơ mình đóng nkhô giòn lại. Đứng nhìn qua lớp kính cửa, phía xa xa cơ là biển, người ta neo không ít thuyền nhỏ tuổi ngơi nghỉ ngay gần bờ, phía đối lập với đại dương là phần nhiều khu đất đã quy hướng. Cái vẻ hoang sơ tại đây không thanh u, mà chứa đựng một sức sống khổng lồ đã trổi dậy. Tốc độ cách tân và phát triển của TPhường. Đà Nẵng tạo cho toàn nước bắt buộc ngạc nhiên, biến hóa một vùng đất đầy tiềm năng.
Một bản thân ở trong nhà thọ cũng tương đối chán. Cầm điện thoại cảm ứng thông minh trên tay, cứ bật hết Youtube rồi cho Facebook, Zalo... chẳng có gì xuất xắc ho. Tôi vào một App kết bạn, loay hoay một hồi. Bên cạnh đó bao gồm ai kia nhắn tin.
- Hello, nice lớn meet you. I"m local guy!
- Trời, tôi cũng fan Việt thôi chúng ta ơi, nói giờ việt đi (Chắc vì protệp tin bản thân ghi bằng giờ Anh)
- Ừ, chào em, anh thương hiệu ***, ** tuổi, làm việc TP.. Đà Nẵng, còn em?
- Dạ, em sắp tới đây du lịch, em bắt đầu tới trong ngày hôm qua.
- Um, cố kỉnh em đi được rất nhiều chưa?
- Trời giá buốt lắm, em chẳng mong muốn đi đâu.
- Có gì đâu, đi du ngoạn nhưng ở riết vào phòng thì tầm giá lắm.
- Hay anh có tác dụng hướng dẫn viên du lịch đến em đi. Hihi. Nói chơi kia.
- Ok thôi. Em chỗ nào, anh qua rước!
- Em nói đùa nhưng.
- Không sao, cứ coi như dắt em đi rồi PR mang lại Đà Nẵng, để về sau em dắt thêm nhiều bạn đến phía trên du lịch.
- Em học phượt nnai lưng, cũng rời khỏi trên đây vài ba lần rồi, biết tương đối.
- Anh kiên cố có khá nhiều mẫu tốt cơ mà em ngần ngừ được đâu, chỉ gồm dân ông địa ở chỗ này bắt đầu biết. Sợ anh bắt cóc hả?
- Em có gì đâu nhưng mà hại, bắt rồi tốn cơm thêm thôi. Đi thì đi, em sinh sống hotel ***, số điện thoại thông minh em nè **********, tới thì call.
- Em gồm nón bảo đảm không?
- Dạ không!
- Ok, để anh có. 5 phút nữa anh qua, xuống đi nha!
Tôi suy nghĩ âm thầm, kiên cố hắn nói đùa thôi, chứ ai mà lại siêng dữ vậy. 15 phút ít sau, điện thoại thông minh reo. - Alo?
- Anh cho tới rồi. Xuống đi!
Tôi chạy ra ban công quan sát xuống. Hắn ta cho tới thật. Mà lỡ rồi, nằm ở vị trí chống cũng chả biết làm những gì. Nghĩ vậy, tôi thay trang bị rồi trở xuống.
Ấn tượng trước tiên, hắn tương đối ổn, cao hơn nữa tôi 1 dòng đầu, tướng tá ok, nhưng trông mặt thì dễ thương và đáng yêu lắm, có mang đôi mắt kính nữa. Cũng vui bởi vì được trai rất đẹp chsinh hoạt đi. Hắn chuyển nón cho tôi, tôi team lên nó rộng lớn rinc, định thâu dây vào cơ mà cứng thừa, ghì mãi ko tuột.
- Đưa phía trên anh khiến cho.
Chưa kịp nói gì hắn đã chụp rước cái nón tự tay tôi, kéo một chiếc thanh thanh là dây đang thâu vào rồi. Hắn dựng xe pháo, vùng lên, download nón mang lại tôi luôn luôn... Tôi đứng hình, mới quen thôi nhưng có phải vậy không, chả biết là ga lăng thiệt xuất xắc là mang đò rước lòng. Thôi kệ, trèo lên xe pháo đi đến nhanh, đứng tại đây một hồi cứng thành đá.
Dọc tuyến phố ven bờ biển Mỹ khê hướng ra phía cung cấp đảo Sơn Trà soát hôm nay vắng tanh thưa bạn, gió giá buốt lùa vào làm tôi mặc dù đang mặc áo rét mướt vẫn chịu không nổi. Tôi khẽ cúi fan nnghiền vô hắn mang lại giảm lạnh lẽo - Em giá hả? - Hắn quay lại hỏi khổng lồ - Dạ, giá quá, em sẽ run. - Ừ, kì này em ra trúng ngày giá buốt, anh fan tại chỗ này còn Chịu ko nổi. Mà em cũng chuẩn bị kĩ ha, tất cả áo giá buốt rồi khăn len nữa! - Vậy nhưng vẫn Chịu ko nổi kia anh...
Hắn kéo ga khỏe khoắn, càng tui nnghiền liền kề vô fan. Bất ngờ, hắn vắt chuyển tay về phía sau cố kỉnh chặt tay tôi, rồi nhét cả tay tôi vào túi áo hắn, còn lấy mấy ngón tay xoa xoa. - Em bớt rét mướt chưa?
Tôi không vấn đáp, chỉ lạng lẽ, đáp trả hắn bởi bài toán nhẹ đặt đầu lên sườn lưng hắn.
Xe vẫn chạy, gió vẫn thổi, tôi vẫn run bởi vì rét, và hắn vẫn vậy chặt tay của mình. Rồi hắn ngừng xe dưới chân núi Cvào hùa Linch ứng. - trước khi, các lần bi lụy, anh tuyệt ra trên đây ngồi 1 mình!
- Một mình hả? Tui ngạc nhiên- ở đây vắng ngắt bạn, về tối thui, anh không sợ hãi sao?
- Không! Mà...em gồm tình nhân chưa?
- Em hả, đang ế, haha.
- Tại sao vậy?
- Em cũng không biết nữa, kiên cố duim không đến, còn anh?
Tôi vừa nói vừa run. Mặt hắn nóng bức. Lâu thọ lại cười cợt nphân tử. mặc khi nụ cười cũng còn thấy rét. Gương mặt ấy, giống như sẽ suy nghĩ ngợi một cthị trấn nào đó, nháng bao gồm chút ít bi thương. Đột nhiên, hắn toá áo khóa ngoài, rồi kéo tôi cạnh bên lại. Hắn ôm tôi, thiệt chặt. Giây phút ấy, bạn tôi cứng đờ ra, tyên đập thình thịch nghe rõ từng nhịp. Dù trước đây tôi cũng trải qua vài tình yêu. Nhưng mọi cảm xúc bây giờ mà hắn mang về, nó thiệt tuyệt, thiệt ấm cúng cùng kì dị. - Sao anh tháo dỡ áo, rét đó? - bởi vậy ôm em đã nóng.
Tôi cùng hắn cứ đọng đứng điều đó. - Anh không yêu thương ai bao giờ! - Thôi đi, nghĩ về em tin hả? - Anh nói thật! - Tại sao? Nhìn anh good vậy mà? - Nhà anh cạnh tranh, anh là nhỏ một, trách rưới nhiệm nặng trĩu lắm. Ba người mẹ biết thì chết! - Vậy anh tính sao? - 2 năm nữa anh lấy vk, không thể cách làm sao khác. Thông thường mình cần yếu có tác dụng phần lớn điều mình muốn. Có lẽ anh đang kiếm tìm 1 người con gái thương thơm, đọc anh, với anh cũng tmùi hương bạn ta. Thương thôi, chứ đọng tất nhiên nhiên không thể yêu thương. khi ấy, anh đã làm đúng trách nhiệm của bản thân... Mà, thật sự anh hết sức thèm loại cảm giác được sinh hoạt mặt ai đó, quan tâm đến ai đó, tuy nhiên anh không dám tiến xa hơn, rồi cả hai cùng khổ...
Nói đến đây, anh im re. Tôi cười nphân tử, chú ý ra phía ánh sáng của đèn mặt đường xa xa tê, đầu loáng thoáng vài ba suy nghĩ mông lung. Tlặng nhói. Rồi chóc, trở về, tôi thấy anh đang chú ý mình, góc nhìn anh thiệt ảm đạm. Chúng tôi cđọng nắm nhìn nhau, rồi bất ngờ anh ném lên môi tôi 1 nụ hôn, thiệt sâu. Tôi đơ bản thân, dẫu vậy rồi cũng đáp trả anh 1 nụ hôn thiệt êm ấm, êm ấm thân cái thời tiết lạnh lẽo của ngày đông. Chúng tôi cứ chũm ôm nhau cùng hôn nhau thiệt đê mê.
Hẳn phát âm cho đây, các bạn sẽ cho rằng chúng tôi quá dễ dàng, Khi mới thứ nhất gặp mặt nhau đã có thể ôm, hôn điều này... Quý Khách gồm quyền đấy... Những cuộc tình vấp váp ngã làm cho tôi cnhị sạn, đôi lúc đứng trước phần nhiều chọn lọc niềm hạnh phúc tôi lại sợ hãi... sợ rồi lại vấp váp ngã. Tôi không hề vượt ttốt nhằm cứ vấp váp vấp ngã rồi đứng lên, tôi buộc phải sinh sống, Cống hiến và làm việc cho các điều không giống nữa... Và rồi, tôi cụ thuyết phục mình rằng vẫn còn đó lắm đa số thú vui khác, quên chuyện tình cảm nhăn nhít đi. Thế nhưng mà, nụ hôn anh đặt trên môi tôi – một nụ hôn thật tâm và ngây ngô cho độ, tôi không hề phải sợ, bắt buộc lo, nên nghĩ về, nó thoải mái và tự nhiên, vô tư giống hệt như thể một điều rõ ràng cần có tác dụng...
Ttách bắt đầu rét hơn, anh đưa tôi về lại khách sạn. Trên mặt đường về, công ty chúng tôi phần đa lạng lẽ, chẳng ai nói cùng với ai một lời nào, xúc cảm thật cực nhọc diễn tả... Gần cho khách sạn, anh lại gửi tay xuống, cố kỉnh mang tay tôi, dường như sẽ cố kỉnh níu một điều nào đấy chuẩn bị không hề nữa.
- Lạnh núm này còn có gấu nhằm ôm chắc là yêu thích lắm em ha
- Em hả, 1 mình quen thuộc rồi...
Tôi bước xuống xe, toá nón trả lại cho anh. Gương mặt, ánh nhìn anh vẫn nguyên ổn đường nét buồn. - Tạm biệt em... - Anh quan sát tôi, cầm cố nở một thú vui.
- Dạ, chào anh, anh về cảnh giác...
Anh lao xe pháo đi, mất hút thiệt nkhô nóng, chỉ từ lại một tuyến đường vắng tanh thưa trơn người. Về phòng khách sạn, lòng tôi bát ngát mọi cảm xúc khó tả. Tôi lấy điện thoại cảm ứng nhắn tin cho anh, mà lại anh ko vấn đáp.
Một ngày, rồi nhì ngày, tôi trở về TP.Sài Gòn. Chắc là fan ta quên rồi. Hoặc là do bản thân... À, nhưng mà fan ta còn có trách rưới nhiệm gia đình. Thôi thì, cứ xem nhỏng đó là một kỷ niệm...
Rồi một ít ngày sau, tưởng đâu không còn điều gì nữa, thì tôi bất thần nhận được lời nhắn tự anh. - Nếu chúng bản thân có duyên, vớ đã chạm mặt lại... Số điện thoại thông minh tê anh không sử dụng nữa, lúc nào vào Sài Gòn, anh đang liên hệ tra cứu em...
Đọc tin nhắn, chẳng phát âm vày sao nhưng nước đôi mắt tôi cđọng chảy. Lần gặp mặt gỡ này, vui gồm, bi quan tất cả. Dù cảm thấy được rất rõ ràng sự êm ấm bỗng dưng ập tới trong trái tyên mình, tuy vậy tôi cũng không dám hi vọng gì các, bởi vì nó bắt buộc với nên làm là mọi cảm hứng ntạo ngô nhất giành cho nhau, để tôi hoàn toàn có thể giữ giàng mãi hồ hết khohình họa xung khắc đẹp tuyệt vời nhất về anh, về phần nhiều kỉ niệm ấm áp, ngọt ngào mà lại Shop chúng tôi đang bao gồm. Và tất yếu, trên đây chỉ là những Để ý đến của tôi, còn Để ý đến anh như thế nào thì tôi không dám đân oán. Bỗng dưng lại nhớ mang đến mấy câu thơ "Người đâu gặp mặt gỡ làm cho đưa ra, Trăm năm biết bao gồm duim gì tốt không? Ngổn ngang trăm mối mặt lòng..." Cđọng ao ước là hữu duyên ổn, tuy thế liệu khi tương phùng, tất cả còn giữ lại được đều cảm hứng ntạo ngô mà lại êm ấm nlỗi ngày xưa?
......
Có đôi lần, ta trót đem lòng quý thích 1 tín đồ chúng ta tức thì lần đầu gặp gỡ, rồi chia ly sau vài mẩu truyện trò, tuy nhiên vẫn cảm thấy chút nào đấy vấn vương, hổ thẹn ngùng dù chẳng biết gì những về nhau Nói thiệt, loại cảm giác say nắng trong chốc lát ấy nó dễ thương và đáng yêu lắm luôn luôn, bi thương nữa, vị chả biết bao giờ mới có thể gặp mặt lại... Thôi thì chúc nhau 1 niềm vui, 1 kỉ niệm đẹp mắt vào cuộc đời Ừ thì anh vẫn tìm em. Ừ thì, có dulặng đang gặp lại...