*
Fic tạp nham">

Fic tạp nsi

vày cyanscarlet14
*

BẠN ĐANG ĐỌC

Fic tạp nham

Short Story

Y nhỏng cái tên của chính nó :v vị trí này là đựng đụn fic chế tạo ra nyêu thích mà tớ viết lúc Cảm Xúc ngán :v Mặc cho dù dòng đề là Gravity Falls thôi tuy nhiên BillDip là chính (well OTP.. mà lại :v). Và một trong những couple khác mà tớ phù hợp từ Gravity Falls nói chung với các AU dành riêng...

Bạn đang xem: Tên thật của dipper

#billcipher #billdip #cyanscarlet #dipperpines #dipwill #drabble #gravityfalls #mabifica #masonpines #wildip


*

Lắc mạnh đầu, cậu ngồi dậy, nhảy ra khỏi giường và trèo lên bàn học, ngồi ngắm bầu trời đêm qua cửa sổ.

Chiếc điện thoại trên tay cậu rung lên. Có tin nhắn.

Dipper cúi xuống, nhìn tên người gửi. Một cái tên quen thuộc.

Cậu cắn môi, đắn đo nhìn màn hình. Nửa muốn mở xem, nửa không. Nếu coi tin nhắn, dù nội dung là gì, thì cậu sẽ càng làm mang lại tâm trạng của mình tệ hơn. Dipper kiềm chế đã không tốt, ni lại đối mặt với người quan lại trọng, càng khiến cậu khó lòng cưỡng lại việc mở tin nhắn ấy ra.

Cuối cùng, sau một hồi đấu tnhóc con, cậu cũng quyết định lướt nhẹ tay, mở xem nội dung tin nhắn.

'Hey, you have already had a piece of my heart

Although we are apart, you are not alone.

And when you fall asleep tonight

Rethành viên that we lay under the same stars

You will never be alone'

Dipper cầm chắc cái điện thoại, ánh mắt vô định nhìn dòng tin nhắn.

Trên nền trời đêm tê, từng ngôi sao sáng lấp lánh, đâu đó dường như hiện hữu bóng dáng của chòm sao Bắc Đẩu.

---------------------------------------------

Trưa hôm đó, Dipper vui vẻ về nhà. Cất đồ đạc của mình ngừng, cậu liền chạy qua nhà hàng xóm, gõ cửa.

- BILL!

Cậu la lên, gọi tên anh, nở một nụ cười thật tươi khi nhớ lại trò đùa của lũ bạn hồi sáng lúc ở giảng đường.

Không có ai ra mở cửa.

Cậu gõ cửa vài lần nữa, rồi cả đập cửa, vẫn không có người ra mở cửa.

Nhảy xuống khỏi bậc tam cấp, Dipper đút tay vào túi quần, cau mày suy nghĩ coi giờ này gia đình Cipher lại đi đâu?

- Này, Dipper.

Cậu ngẩng lên lúc nghe đến thấy tiếng gọi. Đó là Wendy, cũng là người hàng xóm thân thiết với nhà cậu, ở cạnh nhà Bill, và học phổ biến khóa cùng với anh.

- Bill đã ra sân bay từ sáng rồi, cậu ta không nói gì với em à?

Wendy hơi nhíu mày nhìn Dipper.

Cậu nghe người chị khóa trên nói, người cứng đờ cả đi, chân cậu dường như bị hóa đá, không nhúc nhích được.

- Dipper, em có sao không?

- À, anh ấy có nói với em rồi mà em quên mất. Haha, học nhiều quá đãng trí mất rồi. Cảm ơn chị đã nhắc, em về nhé.

Dipper khó khăn nhấc từng bước một, lầm lũi đi về nhà. Wendy nhìn theo bóng lưng cậu trai nhỏ bé, thở dài.

- Khi ở cùng nhau thì cả nhị chí chóe như chó với mèo. Em thì không chịu thừa nhận, còn cậu thì vẫn kiên nhẫn bám đuổi. Thế mà lúc cậu đi không nói một lời, em lại buồn như cả thế giới sụp đổ.

Xem thêm:

Wendy nheo mắt nhìn lên nền trời, mặt trời đã lên đến đỉnh, nắng chiếu gay gắt trên những tán cây.

Mabel đứng trước cánh cửa gỗ, buồn rầu nhìn nó. Dipper đã nhốt mình trong phòng từ trưa đến giờ, sau khi nghe tin Bill đã đi.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay mình, cô gái tóc nâu thở dài.

14/3

Rõ ràng đã nói 26 mới đi, nhưng tại sao giờ lại không còn?

---------------------------------------------

- À không, chỉ là sáng bị gọi dậy sớm quá mức nên hơi mệt thôi.

Dipper trả lời, cười cười lườm qua bên Mabel, người được coi là đã 'gọi cậu dậy sớm quá mức.' Mabel cũng chỉ biết cười trừ, làm vẻ hối lỗi nhìn người em sinh đôi của mình.

Thực ra đêm qua, Dipper không hề ngủ. Mabel biết, và cũng biết luôn ý định của Dipper, em ấy không muốn Pacifica giỏi Gideon phải lo mang lại mình.

- Thôi nào, sắp đến giờ lên lớp rồi, đi thôi.- Gideon đẩy cả bọn đi vào giảng đường.

Pacifica biết, không phải vì bị gọi dậy sớm nên biểu cảm trên gương mặt của Dipper mới như thế.

Là vì Bill đã đi rồi.

Khi bị Gideon đẩy đi, cô đưa mắt, kín đáo nhìn hai chị em tuy nhiên sinc.

Dipper à, có cần phải tự làm khổ chính mình như vậy không?

Gideon đẩy cả bọn đi vào giảng đường, là vì cậu không muốn cái không khí căng thẳng bao trùm.

Đứng đằng sau Dipper, cậu cũng chỉ biết thở dài với bóng lưng của người bạn.

Một cô gái với mái tóc nâu đen dài đứng khuất sau cái cột to. Nhìn bốn người tê đi tới, cô lấy điện thoại ra, bấm một số và gọi.

- Có vẻ cậu ấy có thể tự lo mang lại bản thân mình.

"Vẫn là cái tính đấy, không nắm đổi"

- Thế được rồi nhé, cậu lo mà có câu giải thích đàng hoàng.

"Biết rồi biết rồi."

­- Cúp máy đây. Sống tốt.

Cô gái tóc nâu tắt điện thoại.

- Hừ, thật là mệt mỏi. Khi ở thì không chịu thú nhận, Lúc đi rồi thì lại tiếc.

Cô ấy bước xuống theo bậc cầu thang, một cơn gió thổi qua làm một vài sợi tóc của người bé gái ấy cất cánh cất cánh.

- Ít ra thì hai cậu vẫn đã có khoảng thời gian bên nhau.

A/N: quà sinc nhật trễ nhé Akira_A1S Nó hư cấu hơn nhiều so với chuyện thật :v Nên đừng có trách t khụ khụ

Cô gái tóc nâu ở cuối, là người có thật đấy ~