Tựa: Mạnh Bà ThangTác giả: Bao Lão NhịCP: Băng Ca x Thđộ ẩm CửuNgulặng tác: Hệ thống từ cứu vãn của nhân vật dụng bội phản diện
1.
Bạn đang xem: Tên thật của thẩm thanh thu hàng fake là gì
Thđộ ẩm Thanh khô Thu xuôi theo con phố u tối cơ mà đi liền mạch, y như ko đề xuất bất kể ai hướng dẫn vẫn biết đích đến của chính bản thân mình chỗ nào, y men theo sông Vong Xulặng cuồn cuộn rã cho đến cầu Nại Hà, cuối cùng ngừng trước mặt một tín đồ đàn bà gồm làn tóc bạc Trắng, gương mặt của cô gái lẩn khuất vào một màn sáng tối, nhìn thực thực hư hư không ví dụ. Thế gian này đối với phái nữ không có trang bị gì để nữ bận tâm, thiên địa tam giới, âm tào âm phủ, mình bạn nữ một cõi cô độc nâng lên từng chén bát canh vào ráng.
Nàng là Mạnh Bà.
“Uống một chén này ngươi đang quên hết khổ ải trần gian kiếp trước, trở về nhân thế, đầu tnhì làm người”
Thđộ ẩm Thanh khô Thu khá chần chừ một chút, hỏi lại. “Quên hết tất cả sao?”
“Phải.” Mạnh Bà cười cợt “Quên không còn hầu hết yêu thương hận tình thù, ân ân oán oán thù, thanh khô thản mà sinh sống kiếp tiếp theo.”
Nụ cười trên môi Mạnh Bà tất cả chút ít quỷ dị, khóe mồm đỏ tươi giống như nhuộm một tầng tiết máu, bên dưới làn da white nhợt nsản phẩm càng để cho con gái trlàm việc yêu cầu kinh hãi hơn mấy phần. Thẩm Thanh khô Thu nghiêng quay đầu sang một bên suy xét, dù sao hiện nay y cũng ko cấp, y mong muốn hóng một người, nhân dịp còn nhớ rõ.
Mạnh Bà cũng ko thúc giục, chỉ vào trong 1 tảng đá lẩn tạ thế phía xa xa. “Nếu chưa mong đi tiếp thì qua đó ngồi đi, đừng đứng phía trên mãi ta cũng đâu chỉ người thảnh thơi.”
Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu gật đầu đồng ý, lặng lẽ đi mang đến bên dưới tảng đá rồi ngồi xuống, vẻ khía cạnh thành trung thực thiệt ko y như một fan đã chết.
“Khờ thừa.” Mạnh Bà thnghỉ ngơi dài ” Cho dù cho là vô vọng ngươi vẫn muốn đợi sao?”
“Phải, bởi vì hắn vẫn còn nợ ta.”
“Nợ loại gì?”
Thđộ ẩm Tkhô hanh Thu ko trả lời, chén canh vào tay nóng bức thấm cả tận vào trong thâm tâm phổi.
2.
Thđộ ẩm Thanh Thu tích chữ nhỏng tiến thưởng, Mạnh Bà hỏi bao nhiêu lần y vẫn y nguyên ổn trả lời rằng đã mau chóng quên hắn rồi, nhưng mà những lần nói về kẻ kia tròng rã đôi mắt Thẩm Tkhô giòn Thu đang mở ra tơ tiết. Nhưng y có mong chờ lâu dài hơn nữa thì sao chứ, kẻ nhưng y chờ hoàn toàn có thể 1 năm hai năm, cũng hoàn toàn có thể cả trăm năm nữa mới xuất hiện thêm vì sao cứ đọng mãi xung quanh luẩn quẩn vị trí Vọng Hương Đài.
Thẩm Tkhô cứng Thu trước sau vẫn trầm tĩnh đáp lời, “Những cthị xã trước kia ta sớm đã gạt bỏ rồi, tuy vậy ta Cảm Xúc thân họ nhất thiết vẫn còn có cthị xã đề xuất nói với nhau.”
“Ngươi ước ao nói cùng với hắn chiếc gì?”
“Nói…”
“…”
“Đồ ngốc.”
Mạnh Bà thsinh hoạt lâu năm, thiếu phụ không hẳn trước đó chưa từng chạm mặt những kẻ nlỗi Thđộ ẩm Thanh hao Thu, bao gồm điều tầm dáng thảng nhiên cho lạnh nhạt của y, không hiểu biết nhiều sao lại khiến cho cô gái tất cả đôi bố phần lo lắng.
Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu không biết mình đã ngồi sinh hoạt cầu Nại Hà bao nhiêu thọ, y chỉ biết từng một đợt tất cả tín đồ đi qua cầu y đang lao tới vun trán kẻ tê ra coi có phải là tín đồ mình cần search hay không. Nhưng cả trăm người ngàn người trải qua cầu vẫn chẳng gồm mang hình láng mà lại Thẩm Tkhô giòn Thu ước ao tìm.
“Uống rồi quên hết đi.” Mạnh Bà biết lời tngày tiết phục của mình cũng không tồn tại công dụng dẫu vậy vẫn tâm sự y như đã thành kinh nghiệm. Mạnh Bà đo đắn Thẩm Thanh khô Thu kỳ thực rất sợ quên, mang đến dù cho là hận thù hay quyến luyến bản thân y cũng chưa khi nào chất nhận được mình rũ vứt khỏi trung tâm trí. Y hại rằng mình uống chén canh này rồi sẽ quên cả phiên bản thân mình là ai, gạt bỏ thứ cảm hứng cứ đọng cuồn cuộn rã trong trái tim giống như dòng nước mát mẻ bên dưới lớp băng mỏng tanh. Tên của người cơ là gì y chưa bao giờ nói tới, cũng ko bao giờ nói đến Mạnh Bà biết hồi trước đang xẩy ra chuyện gì, chắc hẳn rằng đối với Thẩm Thanh Thu câu hỏi tốt nhất y còn lưu giữ chính là đề xuất đợi bạn đó mà thôi.
Nhưng hiện giờ thì sao? Thđộ ẩm Thanh hao Thu có chút ít ân oán hận, y nhìn hình láng của bản thân bội nghịch chiếu xung quanh sông Vong Xuim, tàn tã tới mức chắc hẳn rằng nếu như nlỗi gặp gỡ lại kẻ tê cũng trở nên không nhận thấy y nữa đi.
3.
Mãi cho đến một ngày tín đồ tê sau cùng cũng mở ra, mặc dù thế hình trơn của hắn lại mơ hồ không rõ ràng, hắn cần yếu trải qua cầu Nại Hà cũng quan yếu soi bản thân bên dưới làn nước black thăm thẳm của Vong Xulặng, Mạnh Bà chỉ thlàm việc nhiều năm nói: “Hắn vẫn còn đó chưa bị tiêu diệt.”
Thđộ ẩm Tkhô cứng Thu kiếm được fan bạn muốn tuy vậy trong tim không có chút nào hân hoan, y cứ đọng đứng trơ đôi mắt một nơi nhìn kẻ tê tải xung quanh lẩn quẩn bên cạnh dòng sông Vong Xuyên ổn, túm cổ bất cứ quỷ không đúng đi qua thô lỗ hỏi sau cuối có chuyện gì xảy ra.
“Linch hồn của hắn bị nghiền buộc thoát ra khỏi cơ thể.” Mạnh Bà nói hoàn thành tức khắc bổ sung cập nhật thêm 1 câu, “Đừng hỏi ta, ta cũng chần chờ cthị xã gì xẩy ra.”
Thẩm Thanh hao Thu chỉ gật đồng ý coi nhỏng vẫn hiểu, song vẫn y nguyên chú ý chú ý về phía tín đồ cơ, dáng vóc của hắn trầm lặng ngạo nghễ, phạt quan black cột cao mái tóc lâu năm, từ đầu cho chân toát ra khí chất đáng sợ kinh fan. Mạnh Bà thấy vậy, cũng chỉ hoàn toàn có thể có tác dụng tín đồ giỏi đề cập cho Thẩm Tkhô cứng Thu lưu giữ, “Hắn tên là Lạc Băng Hà.”
Thđộ ẩm Thanh hao Thu đùng một cái rùng mình một cái, xoay đầu chú ý Mạnh Bà.
“Vậy hiện giờ ngươi đang uống canh được chưa?”
Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu rung lắc phủ nhận, Mạnh Bà chau mi, nghĩ về thì thầm không biết cái brand name nàgiống ý lại ngang bướng như thế, không chỉ có thế y cđọng đứng mãi sinh sống cầu Nại Hà cũng chưa hẳn là ý tốt, bạn dạng thân phụ nữ còn có tương đối nhiều việc cần có tác dụng vì sao cứ phải đứng mãi ở chỗ này quyên tâm một nhỏ quỷ mê sảng “Nói mang lại ta biết nguyện vọng của ngươi.”
Thẩm Thanh Thu quan sát theo bóng sống lưng Lạc Băng Hà, dáng vóc khóc cười không rõ, mãi một dịp lâu sau y mới khó khăn mở miệng to, trong cổ họng chính vì sẽ lâu không rỉ tai cơ mà trsinh hoạt đề xuất gồm chút ngnhát nghứa hẹn.
“Ta ước ao gặp mặt lại hắn.”
4.
Lúc Thđộ ẩm Tkhô cứng Thu tỉnh giấc dậy y đã làm việc vào 1 căn chống nhỏ hẹp, phía ngoại trừ hành lang cửa số là tiếng lá trúc lào xào, khung chình họa thanh khô bình yên bình. Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu vẫn còn lưu giữ lời Mạnh Bà nói, cũng chính vì chỉ hoàn toàn có thể tạo ra một huyễn chình ảnh giúp y cho đấy là không còn, từng nào bi đát vui buồn bã ân oán thù ân oán một đời này cứ giải quyết và xử lý hết đi, sau đó…
Sau đó thì sao?
Thẩm Thanh hao Thu cũng lừng khừng.
Y nkhiến ngẩn một lúc sau đó bắt đầu ghi nhớ mang lại.
Y là Thđộ ẩm Thanh hao Thu, người đời Call y là Thẩm Thanh khô Thu.
Y trước đó chỉ bao gồm 1 mình.
Sau này cũng vẫn chỉ có một mình.
Thẩm Thanh hao Thu đang lâu không được thấy được ánh nắng khía cạnh trời, làm việc bên dưới âm cung tối tăm biết mấy, cô độc biết mấy, hai con mắt nhịn ko được mà lại nhíu chặt lại cố gắng nlắp không cho dòng nước lnạp năng lượng xuống lô má. Một bản thân y sinh sống trong hậu viện trống trải, ngửng đầu lên pngóng trung bình mắt về phía xa xa là bầu trời cao xanh trong cụ, hệt như cây cối tái sinh sau trận mưa, vạn trang bị trsinh hoạt buộc phải sinh động biết mấy.
5.
Lúc Lạc Băng Hà xuất hiện tiến vào ngay lập tức nhìn thấy Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu sẽ ngồi trên giường trầm ngâm quan sát ra bên ngoài hành lang cửa số, lúc đầu hắn bao gồm chút ít ngạc nhiên dự phòng, gương mặt tối sầm xuống, cẩn thận Gọi một tiếng “Sư tôn?”
Thẩm Thanh khô Thu nghe thấy tiếng nói lập tức lag mình xoay đầu lại, hiện ra trước mắt y là vóc dáng nghi hoặc của Lạc Băng Hà, y bật mỉm cười một giờ đồng hồ, đáp, “call ta?”
Lạc Băng Hà nhíu mi cho rằng y đang vờ vịt đóng kịch tức thời nhếch môi mỉm cười một tiếng, tầm dáng vô cùng lạnh nhạt, “Không yêu cầu hotline ngươi thì Điện thoại tư vấn ai.”
“Thì ra ta chính là sư tôn của ngươi.” Thđộ ẩm Tkhô cứng Thu đồng ý mỉm mỉm cười, nhì đầu lông ngươi buông lỏng, hướng về phía Lạc Băng Hà nói một câu, “Thất lễ, hầu hết cthị xã hồi đó ta đã quên không còn rồi.”
“Ngươi còn diễn mang lại ai xem?” Lạc Băng Hà khinh miệt chú ý trực tiếp về phía Thđộ ẩm Thanh khô Thu, cố gắng đào xới ra một điểm lừa thanh lọc nghỉ ngơi trong mắt y. Nhưng đôi tuỳ nhi của Thẩm Tkhô hanh Thu trong nạm, giống hệt như tnóng gương mỏng manh phảng phất chút ít cô đơn khiến cho Lạc Băng Hà gồm khá choáng ngợp, cụ thể kẻ kia sẽ nóng bức trong khoảng tay hắn là cthị trấn của rất lâu về trước rồi, nỗ lực cơ mà hiện thời lại đang tiếp tục ở đây, vóc dáng tkhô giòn bình tĩnh lặng tới mức có chút không thực.
Lạc Băng Hà híp mắt, tầm vóc do dự do dự.
“… Sư tôn?”
“Ừ.”
Hệt nhỏng những năm về trước.
6.
Những cthị xã xa xưa kỳ thực Thđộ ẩm Thanh Thu cũng chẳng còn lưu giữ rõ, chỉ đôi lúc đột nhiên hiện lên trong đầu y là vài khuôn mặt lạ lẫm tắt thở bao phủ sau màn sương lờ mờ ảo. Trước tiên y nhớ mang đến một tè cô nương với khuôn mặt bầu bĩnh, song tiểu đồng mngơi nghỉ khổng lồ đầy ntạo thơ cùng nụ cười mềm mịn và mượt mà khiến y nhịn không được mà câu lên khóe môi, tiếp sau là 1 trong những nam nhân có gương mặt tĩnh lặng như nước hồ nước im ả duy nhất, bao gồm nhiều khi tín đồ kia đã chuyển tay lên hướng về phía Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu, nói vài câu gì đó mà ngay cả y cũng không thể nào nhớ được, rồi vô vàn thú vui, vô số ánh mắt cay độc cứ đọng cuồn cuộn hiện hữu trong chất xám Thđộ ẩm Thanh hao Thu. Để rồi cuối cùng, cụ thể nhất trong lòng trí y lại chỉ bao gồm tuyệt nhất một trơn hình của Lạc Băng Hà.Sau này cho dù cho đến khi Thđộ ẩm Thanh hao Thu bị tiêu diệt rồi, Lạc Băng Hà vẫn còn đấy giữ nguyên lại bộ trà soát cầm năm đó ở Thanh khô Tĩnh Phong nhưng Thẩm Tkhô giòn Thu thường uống, hắn ko rõ bởi sao phiên bản thân mình lại buộc phải làm vậy, có lẽ bởi vì máy hắn truy cầu suốt cả tuổi thơ đìu hiu quẽ chỉ nên để pha mang đến Thẩm Thanh khô Thu một phổ biến tsoát mà lại y sẽ không hất đổ mà lại thôi.
Thẩm Tkhô hanh Thu nâng chén lên, lá trà vào bát khẽ lay cồn, y mặc xác dáng vẻ Lạc Băng Hà hồi vỏ hộp đứng sống ở bên cạnh, chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe giờ đồng hồ sáo phiêu miểu phảng phất từ bỏ phía chân txa lánh xôi. Có các ngày trời tạnh mây quang quẻ, tia nắng tràn cả vào trong trúc xá tĩnh lặng, bao phủ lên người Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu một tầng trong thế rất thực nhỏng mơ. Lạc Băng Hà không đủ can đảm tin, ao ước gửi tay tiếp xúc với lại khẽ bỏ túi vùng phía đằng sau sườn lưng, giống hệt như thời gian còn nhỏ xíu mỗi lần có tác dụng không đúng đã ngước đôi mắt to tròn lúng túng lên nhìn Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu, tiếp đến mím chặt môi kiên trì.
Lạc Băng Hà phê chuẩn, trong tim hắn luôn luôn tất cả Thđộ ẩm Thanh hao Thu.
Cho mặc dù là hận y, giỏi đê mê mê y, thì Thẩm Thanh Thu vẫn chính là tkhô nóng kiếm đâm vào lồng ngực đỏ tươi rướm ngày tiết của hắn. Lạc Băng Hà chưa từng nói cho ai biết, ngày Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu chết hắn không có mang lại lấy một điểm vui lòng.
Xem thêm: Agribank Internet Banking - Hướng Dẫn Đăng Kí Giao Dịch Internet
Thẩm Thanh khô Thu gửi tay lên vén sợi tóc màu sắc black rủ ngơi nghỉ trước trán, thanh âm đều đều y hệt như tín đồ thuyết thư, từng động tác cử chỉ hiện hữu lên vẻ nho nhã nghi lễ, chẳng gồm chút nào như thể một tên cặn buồn chán ngụy quân tử trong đầu óc của Lạc Băng Hà, “Những chuyện trước kia, có thể kể một ít mang đến vi sư nghe được không?”
Lạc Băng Hà chết im vào đôi tiểu đồng đẹp tuyệt như trang bị tia nắng mon bố giữa thảo nguyên ổn xanh ngắt, hắn mấp vật dụng môi, quay đầu sang một bên nói mang lại Thđộ ẩm Thanh khô Thu nghe phần nhiều chuyện không hề bao gồm thực.
Tại khu vực đó bầu trời Tkhô hanh Tĩnh Phong hết sức trong xanh, có Minh Phàm ngốc nghếch, bao gồm Ninc Anh Anh mưu trí, tất cả sư huynh sư tỷ phần lớn đối xử với hắn tốt nhất có thể, ngay cả Thđộ ẩm Thanh khô Thu cũng có song ba phần thiên vị. Chẳng gồm một Thẩm Thanh Thu pphân tử hắn quỳ trong chống cất củi trong cả tía canh giờ đồng hồ, chẳng bao gồm một Thẩm Thanh khô Thu thù ghét hất tthẩm tra rét lên người hắn, chẳng tất cả một Thẩm Tkhô giòn Thu ngày đêm tấn công đập, cũng chẳng bao gồm một Thẩm Thanh khô Thu trước đó chưa từng đối xử với hắn thong dong lấy một ngày.
Có chăng cũng chỉ với sản phẩm huyễn tưởng xa xôi mà lại hắn cố gắng nhét vào đầu Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu bị mất đầu óc sinh sống ngay lập tức trước phương diện, chắc rằng ngay cả ông ttách cũng cảm thấy hắn đáng tiếc tới mức cho hắn một cơ hội làm cho lại tất cả từ đầu. Hắn ko làm rõ so với hắn Thẩm Thanh hao Thu là gì, hắn chỉ biết vào một ngày hắn bị tẩu hỏa nhập ma lạc vào trong 1 quả đât không giống, hắn bắt gặp một kẻ siêu tương tự bản thân, cũng thấy được “Thđộ ẩm Thanh hao Thu” đứng tức thì ở bên cạnh, thời tự khắc đó hắn biết, hắn mơ ước giành được hơi ấm của Thẩm Tkhô giòn Thu đến cả nào.
Thế nhưng mà “Thẩm Tkhô hanh Thu” kia sẽ không còn lúc nào đi theo hắn.
Có lẽ cũng chỉ là một trong cơn mơ mà hắn đeo đuổi cả một đời lâu năm đằng đẵng, đố kỵ, ganh ghét, băn khoăn lo lắng, phòng ngừa,… tam cung lục viện cha ngàn mỹ con gái vây quanh, mặc dù thế vẫn chẳng search tìm kiếm được vạt áo xanh thẫm mà lại hắn ngày đêm nhung lưu giữ. Mà hiện thời Thđộ ẩm Tkhô hanh Thu làm việc trước mặt hắn trên đây lại ngay gần ngay lập tức biết mấy, chỉ việc khẽ nâng tay lên là hoàn toàn có thể va tới tầng lông mi dày tủ rợp song đồng tử màu nâu yên bình, trước đây chưa một lần hắn quan sát kỹ Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu, thì ra cơ hội ko lạnh giận trông y lại thuần lương giống hệt như kẻ mê say quỳ dưới chân Phật.
“Sao lại quan sát vi sư nlỗi thế?” Thẩm Tkhô nóng Thu nhíu mày cắt theo đường ngang cái suy nghĩ đang làm việc qua đầu của Lạc Băng Hà, mái đầu dài đổ bên trên bờ vai lẫn vào vào vạt áo màu xanh da trời thẫm.
“Sư tôn…” Lạc Băng Hà mấp trang bị môi, y như sắp nói ra một cthị trấn vô cùng trọng đại.
“Ừ?”
“Tsoát trong tay đã nguội rồi.”
7.
Còn có không ít đều ngày như thế khiến cho Lạc Băng Hà tưởng nlỗi thời gian đã tạm dừng ở ngay lúc này, hắn chẳng chú ý nhân sinh phồn vinh ồn ào quanh đó cơ, không để ý phiên bản thân là Đại ma đầu điên loạn ngạo nghễ. Hắn chỉ biết hôm nay mỗi lần hắn quay đầu lại tức tốc hoàn toàn có thể nhận thấy khuôn mặt rất gần gũi của Thẩm Thanh hao Thu, thú vui cong vơi đậu làm việc trên khóe môi, hai con mắt nhỏ nhiều năm rủ xuống như tất cả điều gì trầm tư cân nhắc. Hoặc chỉ đơn thuần mỗi lần hắn gọi, tín đồ tê vẫn không hề ngần ngại nhưng đáp lại bằng đồ vật ngữ điệu ôn nhu nhỏng nước.
Thđộ ẩm Thanh Thu sinch thời sợ hãi tuyệt nhất là giá bán rét mướt, vào dịp tuyết rơi đầu mùa y sẽ không bao giờ đặt chân ra khỏi trúc xá, còn có chút ít chây lười dựa trên bàn tkiểm tra. Mà Lạc Băng Hà tuy trước nay xa lạ chăm sóc cho người không giống, tuy nhiên thi phảng phất vẫn nạm Thẩm Thanh hao Thu vệ sinh sạch mát cửa sổ để tuyết ko dính vào, tránh Việc Thẩm Tkhô nóng Thu hy vọng ngắm nhìn cảnh vật vật bên ngoài bị ngăn trở.
Lạc Băng Hà nghĩ, có lẽ rằng Thđộ ẩm Thanh Thu như thế này bắt đầu giỏi, những điều đó hắn vẫn không cần phải trói thuộc hạ y lại, kế tiếp gọt thành nhân côn nhằm y lâu dài cũng cấp thiết rời đi, vĩnh viễn bị đợt đau giày vò không bao giờ quên được hắn. Ban đầu Lạc Băng Hà cũng có chút lo sợ, sợ hãi rằng toàn bộ chỉ là một trong những niềm mơ ước mà hắn 1-1 pmùi hương quan tâm đến, cho dù sao hắn cũng là 1 trong Đại ma đầu tội nghiệt ông chồng chất, hắn ko sợ hãi cần thức giấc giấc, chỉ sợ buộc phải chính thức rằng hắn khát cầu Thđộ ẩm Tkhô cứng Thu đến hơn cả điên loạn.
“Sư tôn vẫn nghĩ gì thế?” Lạc Băng Hà đặt chén bát tsoát nóng dần lên bàn, thuận miệng hỏi.
Thđộ ẩm Thanh khô Thu lừ đừ luân chuyển người lại về phía hắn, không nhanh khô ko chậm rãi đáp lời, “Chỉ sẽ nghĩ cho tới mấy cthị trấn trước đây thôi.”
Lạc Băng Hà chột dạ, ngay lập tức mau lẹ gạt quăng quật suy xét của y đi, “Dù sao cũng chính là cthị trấn thừa khđọng, bao gồm nỗ lực ghi nhớ lại cũng ko được gì.”
“Thế sao?” Thẩm Thanh Thu nhếch môi cười cợt, không hiểu sao nụ cười này khiến cho Lạc Băng Hà bao gồm chút ít rét mướt sống sườn lưng.
Hắn hkhông nhiều một khá thật sâu, nỗ lực trấn tĩnh lại, vờ vịt lảng tách lịch sự cthị trấn không giống, “Xem xem tuyết kế bên ttách đang rơi sum sê đến nuốm rồi, còn ko mau đóng cửa lại.” Nói rồi ngay tức thì trở về vùng trước mấy bước bao phủ mành xuống, rứa đem bàn tay đang mẩn đỏ lên của Thẩm Tkhô nóng Thu, “Lạnh lắm không?”
Thđộ ẩm Tkhô cứng Thu không đồng ý tỏ vẻ chẳng sao cả, mười ngón tay đan sát vào nhau êm ấm khiến hệt như chìm trong cơn mộng tưởng. Sau kia mí mắt ban đầu nặng trĩu, từ đầu đến chân Thđộ ẩm Thanh hao Thu nặng nề nài chìm vào giấc mộng, yên lặng tựa khẽ bên trên vai Lạc Băng Hà.
8.
Lạc Băng Hà chẳng khi nào đề cập về đều cthị trấn vào vượt khđọng, cơ mà Thẩm Thanh hao Thu cũng ko tra hỏi hắn một câu. Trúc xá an bình quạnh hiu quẽ, Lạc Băng Hà chưa biết từ bỏ lúc nào cũng lật qua một thân quần áo xanh đẫm thấm lam, y hệt như màu áo của Thẩm Thanh hao Thu. Thẩm Tkhô nóng Thu luôn luôn chê hắn không hợp với lắp thêm blue color nhu hòa ấy, mà lại đến thời gian hắn ao ước vậy về quần áo cũ lại trầm trồ ko vui. Dù sao thì, Lạc Băng Hà suy nghĩ, chỉ việc bạn dạng thân hắn đam mê là được.
Lạc Băng Hà tất yêu làm sao ghi nhớ nổi sẽ bao lâu trôi qua, đông qua xuân mang lại, hoa nsinh sống hoa tàn, mọi chuyện rất lâu rồi đang còn lại chỗ nào cũng trôi mất rồi quan trọng trở về. Bên khung hành lang cửa số nhỏ tuổi chiếu bóng ai dựa cùng mọi người trong nhà, nhưng mà mưa vẫn rơi rả rich nhỏng mong bít mệnh chung cả sự bi ai lẫn một đời hận yêu thương trong hai con mắt màu đỏ thẫm cháy phỏng. Từ nay sau đây không hề cô độc, không hề lạnh giá, lại lưu giữ mang lại ngày kia kéo lên cho Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu chén tsoát bái sư, chỉ loáng va mắt đang crúc định là cả một đời.
Thực ra chắc hẳn rằng Lạc Băng Hà không tồn tại bất kỳ mộng tưởng xa vời như thế nào, đeo đuổi người tê trong cả một đời đằng đẵng cũng chỉ vì chưng mong muốn được tìm lại mang lại phiên bản thân một chút hơi nóng trong quá khđọng xưa cũ nhưng mà thôi. lúc láng chiều tà đổ xuống dương thế tràn đầy trong ánh tiến thưởng nhoang nhoáng, thiếu niên gồm đôi mắt đỏ thẫm lờ đờ rót một chén bát tthẩm tra, mặc mang lại nam nhân gồm mái đầu lâu năm nhỏng thác đổ, vạt áo xanh đẫm thnóng lam ngồi cạnh bên lặng lẽ lật một trang sách trên tay. Giữa một chiều mon tía dịu dàng, với mọi người trong nhà nói đến lắp thêm ước hứa trăm năm mà lại bản thân còn không thể nào hiểu hết.
Lạc Băng Hà đối với Thẩm Thanh khô Thu vốn Chưa hẳn là một trong những tình yêu mãnh liệt mang lại bỏ thiên diệt địa, khiến cho cả thế gian này các phải rơi lệ ảm đạm. Đó chỉ solo thuần là 1 trong các loại tình cảm âm ỉ đã nhanh chóng được hình thảnh một lẽ thế tất, biến một phần quan trọng tách bóc rời trong lòng tuy vậy lại kín kẽ đến cả hắn tất yêu làm sao hoàn toàn thâu tóm.
Thđộ ẩm Thanh hao Thu nâng đôi tấm che mày lên, cấp sách vào tay lại đặt xuống bàn tkiểm tra bé dại. Thanh khô âm của y thon tuy vậy vẫn đầy đủ để Lạc Băng Hà nghe được.
“Ngươi bao gồm cảm giác địa điểm này trên mức cần thiết im tĩnh không?”
Lạc Băng Hà chỉ câu lên khóe môi, rảnh nhạt đáp: “Đồ đệ không thấy điều đó.”
Thẩm Thanh khô Thu buột một giờ đồng hồ thsinh sống dài: “Trước khi ngươi nói mang đến ta nghe không ít về Ninh Anh Anh, về Minh Phàm, nói cùng với ta rằng ở Tkhô giòn Tĩnh Phong bình thường hết sức mừng rỡ, tràn ngập vào giờ đồng hồ mỉm cười. Ở đó sư ca, sư tỷ phần lớn quý quí ngươi, vậy hết thảy bầy họ vày sao lại không xuất hiện?”
“Đi hết rồi.” – Lạc Băng Hà đáp – “Về sau đàn họ tu luyện thành tài hầu hết xuống núi trảm yêu trừ ma, chỉ từ một mình ta làm việc lại chăm lo sư tôn.”
“Thế sao?”
“Phải.” – Hắn đáp cứng ngắc, như thể đó mới là sự việc thật.
Lạc Băng Hà nâng chén bát tkiểm tra lên đưa cho Thđộ ẩm Thanh hao Thu, nếu như nlỗi y ko nhắc lại, chắc hẳn rằng Lạc Băng Hà cũng không còn ghi nhớ tới các chiếc tên đó còn tồn tại sinh hoạt vào ký kết ức của chính mình. Thẩm Thanh khô Thu nhấp một ngụm tthẩm tra đắng, lại vực lên ko nkhô nóng ko chậm rì rì đi ra khỏi trúc xá, Lạc Băng Hà tuy vậy không hiểu tuy nhiên cũng rối rít theo.
“Lạc Băng Hà, ta còn không nói với ngươi một cthị trấn.” Thđộ ẩm Thanh khô Thu đột nhiên phất tay, để Lạc Băng Hà bắt gặp chính bạn dạng thể của chính bản thân mình, nghỉ ngơi chỗ kia hắn vẫn vẫn nằm trong giường, nhị đôi mắt nhắm ép giống như vẫn say ngủ, cạnh bên là Liễu Minc Yên vẫn nữ tính giúp hắn lau phương diện. Lạc Băng Hà thấy được Thẩm Tkhô cứng Thu cực kì hoan lạc, không hiểu là bạn tê mong mỏi nói cùng với bản thân vật gì, chỉ việc y nói, thậm chí còn bảo hắn từ bỏ hết thảy tam cung lục viện lâu dài sinh sống lại trên đây cùng với y, Lạc Băng Hà cũng biến thành ngay mau chóng đồng ý gật đầu đồng ý.
Lạc Băng Hà tiến về phía đằng trước kéo đem vạt áo blue color thẫm của Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu, bạn kia trước sau vẫn gửi sườn lưng về phía hắn, Lạc Băng Hà thấp giọng, ngần ngại Điện thoại tư vấn một tiếng, “Sư tôn?”
“Lạc Băng Hà, ta là Thđộ ẩm Cửu, là người mà lại ngươi hận duy nhất ngươi còn ghi nhớ không?”
Thanh âm bình thản của Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu vang lên khiến cho tlặng Lạc Băng Hà như phân phát giá buốt, hắn đùng một cái cảm thấy vô cùng sợ hãi tuy nhiên lại chần chờ buộc phải làm thay nào, hắn đã từng hận Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu, hận tới mức hắn cho là đến dù là rước fan tê ra lọc xương róc giết mổ cả ngàn lần cũng bắt buộc như thế nào nguôi ngoai phong nổi mối hận trong thâm tâm. Thế cơ mà bây giờ trang bị nhưng mà hắn truy cầu là gì hắn không biết nữa, điều mà lại Lạc Băng Hà hại độc nhất ở đầu cuối cũng xảy ra, Thẩm Thanh hao Thu nhớ lại không còn tất thảy hồ hết cthị trấn.
“Kỳ thực ta trước đó chưa từng quên bất cứ cthị xã gì.” Thẩm Tkhô hanh Thu đặt tay lên lồng ngực của chính bản thân mình, ráng chặt lại, “Ta thực thụ rất hận ngươi.”
Đáy đôi mắt Lạc Băng Hà nhỏng vỡ lẽ vụn, bàn tay của hắn run rẩy, tới cả góc áo màu sắc lam thẫm của Thẩm Tkhô nóng Thu thay sống vào tay cũng trở thành hắn vò đến nhăn lại thành một mhình ảnh. Cả đời này Lạc Băng Hà điên loạn ngạo nghễ, tự cơ hội rơi xuống vực thoắm Vô Gian hắn sẽ thề rằng cả đời này sẽ không khi nào vị bất cứ chuyện gì nhưng mảy may rung đụng, sau cùng người đem lột hết tất thảy vỏ bọc trên khuôn mặt hắn lại đó là Thẩm Thanh Thu, trước sau vẫn chỉ gồm một mình Thẩm Thanh hao Thu. Lạc Băng Hà không có dũng cảm há miệng to chất vấn người cơ rằng có đề nghị từ trước đến lúc này không còn thảy đầy đủ gì y đối với mình hầu hết là gian sảo, mà lại tận sâu vào lòng lòng, hắn biết, hắn vẫn đã mong chờ fan cơ nói rằng hầu hết cthị xã cuối cùng cũng qua rồi, hãy quên hết tất thảy yêu hận trước kìa đi thôi.
Nhưng Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu vẫn yên bình nlỗi nước hồ, thanh hao âm thanh thanh rơi vào tai Lạc Băng Hà lại đùng một cái trnghỉ ngơi nên hờ hững nlỗi ngừng hoạt động cả trọng tâm can hắn, “Yên chổ chính giữa đi, ta sẽ không còn sợ hãi ngươi. Kia là bản thể của ngươi, hiện thời chỉ việc đợi một thời gian nữa ngươi hoàn toàn có thể tình lại, hưởng thụ cuộc sống thường ngày sang chảnh hồi trước cơ mà ko nên mang lại ta nữa.”
Lạc Băng Hà há miệng thở vội vàng, vành đôi mắt hắn tăng cao lên như lửa đốt, hắn ko quản ngại hiện giờ hiện thời hắn thổ lộ những cái gì, chỉ biết bây giờ hắn thật sự ước ao ôm siết lấy Thđộ ẩm Thanh hao Thu, “Ta ko đề nghị, ta ko cần cuộc sống đời thường trước kìa nữa, ngày nay ta chỉ mong được thuộc ngươi làm cho lại không còn với mọi từ đầu, không phải ngươi bảo rằng ngươi sẽ không tách quăng quật ta đợt tiếp nhữa tuyệt sao?”
Thẩm Thanh hao Thu khá nkhiến ngẩn một dịp, đùng một phát chậm rì rì quay đầu lại ntại 1 niềm vui, ánh mắt hờ hững cay độc y như lần thứ nhất Lạc Băng Hà nhấc lên chén tkiểm tra bái sư bị y hất đổ. Y mở miệng to, thong thả rút từ trong ngực ra một cây xoa, “Ta chỉ chờ ngươi nói những lời này.”
Ngay tiếp nối vào một khohình ảnh xung khắc nhanh đến mức chẳng thể tưởng tượng nổi, Thđộ ẩm Thanh khô Thu rước cây xoa cơ gặm trực tiếp vào tim bản thân, tiết trường đoản cú vết thương thơm phun ra ẩm ướt cả lồng ngực thnóng ướt vạt áo xanh, y lại đẩy cây trâm vào sâu hơn nữa, xịt ra một ngụm máu tươi.
“Cuối thuộc ta cũng có thể trả thù được ngươi rồi.”
Lần này chúng ta lâu dài cũng không đề xuất gặp lại.
Lạc Băng Hà kỳ thực không hề biết, ngay lập tức từ đầu trên đây chỉ với huyễn cảnh mà lại Mạnh Bà tạo nên sẽ giúp đỡ Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu tiến hành ý nguyện. Hắn bởi tẩu hỏa nhập ma mà lạc mất tam hồn thất phách, cơ mà giải pháp duy nhất để trở lại phiên bản thể đó là đề nghị quyết tử lại bởi linc hồn fan khác, còn yêu cầu là một sự quyết tử từ nguyện cần yếu như thế nào nghiền buộc. Thế nhưng mà Thđộ ẩm Thanh khô Thu lại mang không còn hầu hết cthị trấn này sẽ trung tâm dựng lên một màn kịch nhằm lường gạt hắn, bao gồm y gieo vào lòng hắn hy vọng sau cùng cũng chủ yếu tay y chiếm mang nó đi, đó là việc trả thù sau cuối của Thẩm Thanh khô Thu. Y lảo đảo bửa xuống là rơi trúng vòng đeo tay của Lạc Băng Hà, góc nhìn y say mê, tuy vậy hận ý chưa khi nào dập tắt, “Ngươi chiến bại rồi.”
Hồn phách của Thđộ ẩm Tkhô cứng Thu từ từ mờ nhạt rồi bặt tăm, mặt khác Lạc Băng Hà cũng cảm giác body bản thân đùng một cái trở buộc phải thô lạnh, lao động trí óc choáng ngợp tới mức nhỏng có lửa thiêu đốt rước đại não. Hắn cố gắng mngơi nghỉ khổng lồ hai mắt cố định Thẩm Tkhô giòn Thu vào tay, trường hợp y hy vọng bị tiêu diệt, thà rằng cả nhị đồng quy vu tận để đời đời kiếp kiếp đeo đuổi cho nhau, dù là thù oán tốt là yêu thương mặn mà, tận sâu vào đáy lòng Lạc Băng Hà biết hắn không tồn tại phương pháp làm sao ra khỏi bạn này.
Lạc Băng Hà choàng tỉnh giấc dậy khiến cho Liễu Minh Yên sống tức thì bên cạnh lag mình, hắn ngẩn ngơ chú ý bao phủ, một thời điểm thọ sau new thừa nhận thức được phiên bản thân mình đã quay trở lại bản thể. Liễu Minc Yên khóc Khủng nhào vào lòng hắn nhưng mà trách mắng, lại nói mang lại hắn biết bạn nữ đang lo ngại cho thế nào tuy thế hắn hoàn toàn không hề nghe thấy, hắn ý muốn mở miệng to hỏi Thđộ ẩm Thanh hao Thu đâu rồi, tuy vậy cổ họng bỏng rát không giải pháp như thế nào thổ lộ thành lời được, đành im re đẩy Liễu Minc Yên ra. Đột nhiên hắn mnghỉ ngơi tay ra, bắt gặp trên bàn tay bản thân chính là cây xoa cơ mà Thẩm Thanh Thu vẫn dùng để làm tự vẫn, y đi mất, cuối cùng chỉ giữ lại đến hắn một cây thoa này.
Liễu Minc Yên nhìn vào cây thoa trên tay hắn, đột nhiên đơ mình: “Đây không hẳn là Sinch Tử Độ sao?”
Lạc Băng Hà nhíu ngươi, ra hiệu mang lại Liễu Minc Yên nói tiếp.
“Cmặt hàng phân vân Sinh Tử Độ à? Thđọng này rất có thể dung nạp hồn phách của một fan, kế tiếp nhốt sống trong đấy, bạn bị Sinh Tử Độ dung nạp hồn phách sẽ vĩnh viễnko tỉnh giấc lại được, coi như vẫn chết.”
Lạc Băng Hà nghe thấy từ bỏ “chết” ngay lập tức trừng mắt với Liễu Minh Yên một chiếc khiến cho nữ giới lo sợ vắng lặng, hắn vò đầu, cuối cùng nlỗi nhớ ra được thứ gì đấy ngay lập tức quay thanh lịch cố gắng mở miệng to khàn khàn hỏi nàng một câu. “cũng có thể hấp thụ hồn phách, vậy có thể cứu giúp ra không?”
“Cái này…” Liễu Minc Yên cúi đầu thiệt phải chăng, “Ta…”
Lạc Băng Hà đùng một phát nhớ tới khuôn mặt vân đạm phong khinc của Thđộ ẩm Thanh Thu, đùng một phát cảm giác nhỏng bao gồm ndở người đao vạn tiễn gặm xuim làm việc trong tim. Thẩm Thanh hao Thu, tim của ngươi sau cùng tất cả từng nào là độc ác? Tâm can ngươi gồm bao nhiêu là vô tình? Nói chết ngay tức khắc dễ dãi bị tiêu diệt như thế, tốt nhất thiết cả đời này ngươi cứ đọng phải đẩy ta ra? Lạc Băng Hà đã có lần hận qua rất nhiều bạn, tuy nhiên chưa khi nào hắn cảm thấy hận Thẩm Tkhô hanh Thu như lúc này, trái tlặng màu đỏ rướm huyết nhỏng xé chảy lồng ngực nhưng nhảy đầm ra bên ngoài khiến cho hắn trong cả thở cũng bị vô cùng âu sầu. Hận y vô tình hận y quyết giỏi, hận y đóng góp kịch thừa giỏi cũng hận y tàn khốc tấn công đổi mạng sinh sống của chính bản thân mình, ngay cả một cơ hội nhằm cùng chết y cũng ko thành toàn mang đến hắn.
Hắn đã từng có lần hết sức hận Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu, tuy vậy cũng cần thiết ko chính thức rằng sản phẩm hắn ước mơ độc nhất vô nhị trước đó tuyệt về sau vẫn là Thẩm Tkhô cứng Thu, tức thì từ bỏ lần đầu tiên thấy được y ở Thanh hao Tĩnh Phong năm kia hắn đã biết y đó là cả đời. Có cơ hội Lạc Băng Hà nhận định rằng hắn đang buông tay Thẩm Tkhô hanh Thu để chính mình có thể dễ chịu mà lại sinh sống, mà lại mang đến dù có nghiền bản thân quên hết tất cả, Thđộ ẩm Tkhô giòn Thu vẫn như một dấu sẹo vĩnh viễn quan yếu lành, mọc vảy lên khiến cho hắn ngứa, khiến cho hắn cho dù đau đớn cũng bắt buộc như thế nào xóa được hình bóng của y. Nhưng lần này thì khác, hắn ko chất nhận được fan cơ không thể bất kỳ mối contact nào với hắn nữa, dù là kiếp này hay kiếp sau Lạc Băng Hà tin cẩn hắn vẫn đang nhận biết Thđộ ẩm Tkhô nóng Thu, sau đó cùng y giầy vò cho nhau cả nghìn năm vạn năm, tất cả khi y không thể nào buông bỏ được hận ý hắn vẫn vẫn cam chổ chính giữa tự nguyện thuộc y làm cho chiên nhân mang đến khi nào ttách tàn đất tận.
Lạc Băng Hà trườn dậy, chỉ việc suy nghĩ mang đến Thđộ ẩm Thanh khô Thu sẽ đầy đủ khiến cho hắn đau lòng nhưng mà không màng mang lại bất kể cthị trấn gì không giống. Lạc Băng Hà chỉ cần như vậy, đến mặc dù là một tia hi vọng muốn manh nhất hắn cũng dốc toàn lực nhằm đem Thẩm Thanh hao Thu trlàm việc về
Liễu Minc Yên thấy vành đôi mắt hắn nổi lên tơ máu, đùng một phát run rẩy lùi ra xa, thế nhưng bạn nữ biết, từ bây giờ ví như nlỗi nói dối Lạc Băng Hà thì nhất quyết thiếu phụ, dù cho là ái thà hiếp cũng tất yêu như thế nào bảo toàn sinch mạng, “Sinh Tử Độ cắm nuốt linc hồn bạn, nhưng mà người bị thứ này kêt nạp linch hồn sẽ không còn lúc nào rất có thể khôn cùng bay, lâu dài chịu đày đọa khổ ải, ngay cả thời cơ xuống Âm Ti đầu thngười nào cũng không thể.”